Em Nợ Anh
Phan_12
-Cậu sao lại đối xử với Thiên như vậy? Cậu xem bọn mình là bạn vậy cậu xem Thiên là gì? Cậu xem bọn mình là bạn thì hãy nói cho bọn mình nghe chuyện gì đã xảy ra? – N.Anh cũng lên tiếng, nhưng giọng điệu không giận dữ.
Nhắc đến cái tên “Thiên” nó liền mở mắt ra, nhưng không nhìn ai cả, nó chỉ nói:
-Thiên là người mình yêu. Và tớ làm vậy cũng chỉ vì tớ phải xa Thiên, tớ làm vậy cũng chỉ vì tớ, gia tộc tớ đã nợ Thiên quá nhiều.
-Cậu nợ Thiên cái gì? Gia tộc cậu nợ Thiên cái gì? Cậu trả nợ bằng cách quen Thiên, chấp nhận Thiên, yêu Thiên để Thiên yêu cậu, rồi cậu chia tay Thiên hả, cậu có biết Thiên, Thiên….- An lên tiếng trách móc, nước mắt lại lăn trên khuôn mặt thanh tú.
-Thiên thế nào? – Ely nhận thấy nó như bất động liền hỏi.
Oanh liền siết chặt tay nó, dịu dàng:
-Thiên đang rất đau, đau đến chết đi sống lại, đau như bị dao đâm vào cơ thể. Cậu không chút động lòng?
Nó liền nhìn Oanh, khuôn mặt đầy nước mắt. Phải nó đã làm Thiên đau…. Một tuần trước nó đã chia tay cậu, chia tay với cậu trong buổi hẹn hò, chia tay với cậu tại nơi nó nói thích cậu, chia tay với cậu cũng chỉ vì cái xấp tài liệu đó. Và hôm nay nó khiến cậu phải đau, bản thân nó cũng đau.
-Tớ cũng đau, đau lắm chứ, tớ nợ Thiên rất nhiều. Thiên giúp tớ thoát khỏi hình bóng của người tớ yêu đã mất từ 2 năm trước. Thiên giúp tớ tìm lại nụ cười. Thiên cứu tớ thoát khỏi chậu hoa rơi từ trên cao xuống, Thiên quan tâm tớ, Thiên yêu thương tớ,…Thiên làm rất nhiều việc vì tớ, tớ nợ Thiên. Cha mẹ tớ cũng nợ cha mẹ Thiên. Cha mẹ tớ yêu nhau nhưng không được đến với nhau, cha tớ lúc trước không phải ông chủ Kim, mẹ tớ là đại tiểu thư nhà họ Lâm. Hai người yêu nhau rồi sinh ra tớ và Cao Văn nhưng họ không thể lấy nhau. Một lần cha mẹ Thiên là bạn thân của mẹ tớ và cha tớ đã giúp đỡ hai người gặp nhau, bỏ trốn nhưng cái kết cục là họ bị tai nạn giao thông, mẹ tớ thì lâm bệnh mà qua đời, cha tớ thì thất vọng, dẫn em tớ qua Đức xây dựng cơ nghiệp. Thiên thì phải sống với cha nuôi, mẹ nuôi nhưng họ có thương yêu gì Thiên đâu. Tớ nợ Thiên, cha mẹ tớ cũng nợ Thiên. Tớ lại càng không thể ở bên Thiên….
-Cậu…
-Tiểu thư…
-Cậu đã nợ Thiên nhiều thế thì phải ở bên Thiên để trả nợ chứ, phải làm Thiên hạnh phúc chứ? – N.Anh lên tiếng.
-Tớ không thể, tớ ở cạnh sẽ làm cậu ấy đau thêm thôi. – Nó lắc đầu.
-Tại sao? – Oanh hỏi.
-Vì cô ấy bị viêm giác mạt.
Cả đám người quay lại nhìn hình bóng cao ráo đang tiến lại gần.
-Nhật Quang, cậu biết Di? – N.Anh lên tiếng khi phát hiện ra đó là Nhật Quang.
-Không những biết, tôi còn rất yêu Di. – Quang tiến lại gần Di rồi nắm tay nó.
Bỏ mặt Quang, An hỏi tiếp Di.
-Cậu chỉ viêm giác mạt thôi mà, cậu vẫn có thể yêu Thiên, có thể bên Thiên.
-Vậy là khi tớ không còn nhìn thấy gì nữa, tớ vẫn ở bên Thiên và trở thành gánh nặng của Thiên? – Nó nhìn thẳng vào đôi mắt của An.
-Ơ….
-Thiên sẽ đau nhưng rồi cũng sẽ quên tớ, Thiên hòa đồng, hay cười và giống như trẻ con vậy, Thiên sẽ quên được tớ - một người không làm được gì cho cậu ấy cả.. Ngày mai tớ phải về Anh, tớ đã xin phép ông rồi. – Nó chậm rãi nói. Quang ngồi bên cũng chỉ cười, anh dường như đã biết trước chuyện gì sẽ xảy ra.
-Nhật Quang, em cũng đã nói là em không yêu anh, anh hãy tha lỗi cho em, em cũng nợ anh, nợ anh một mạng người. – Nó nhìn Nhật Quang, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt mang một nỗi sầu rất lớn. – À, mọi người đừng nói chuyện tớ bị viêm giác mạc với Thiên. – Giọng nói lạnh băng, đanh thép không phải là một lời cầu xin mà đó như thể là mệnh lệnh, là lựa chọn duy nhất cho những con người đang có mặt tại căn phòng.
Sự thật phơi bày
Công chúa nợ cả hai hoàng tử
Nàng sẽ trả nợ cho cả hai
Bằng cách hóa thành…
Hoa tuyết bay đi…
Như thể nàng chưa bao giờ tồn tại…
Ngắn ngủi…lạnh lùng…
Nói rồi nó quay đi, tay nắm chặt sợi dây chuyền có hình hoa tuyết mà có một ai đó đã tặng, bước đi về phía trước…vô định.
Anh nhìn thấy, anh cũng đau, đau khi người con gái mình yêu đang rỉ máu vì một chàng trai khác, à không nếu vì anh thì anh cũng sẽ đau mà. Anh chỉ nhìn thấy đôi vai nhỏ nhắn, cái lưng thẳng của nó đang rời xa anh. Lúc này anh chỉ biết nhìn nó và nghĩ ra được 4 từ: “Em thật cô độc”.
Các cô gái cũng cảm thấy, Ely cũng rơi nước mắt, đây cũng là lần đầu tiên nhỏ khóc trước mặt mọi người. An, N.Anh như không còn đứng vững khi thấy hình ảnh nó như vậy, tiểu thư lạnh lùng nhưng chưa bao giờ lại cô độc đến thế. Oanh chỉ biết im lặng, cố ngăn không cho nước mắt rơi. Các cô gái hiểu rằng: Công chúa tuyết đang chết.
-------------Nhà Thiên, phòng Thiên--------------
Ngôi nhà của Thiên trống hoắc không có một ai. Cũng phải thôi vốn dĩ từ trước chỉ có mình cậu ở đây. Cha mẹ nuôi đi làm và không quan tâm cậu, họ chỉ là trả nợ cho cha mẹ cậu thôi. Cậu vốn dĩ biết mình không phải con ruột của họ, chỉ là cha mẹ cậu đã làm quá nhiều việc tốt đến nỗi có quá nhiều người nợ…. Căn phòng sơn màu xanh đậm lãnh đạm. Có ai ngờ rằng căn phòng này là của Hoài Thiên – hoàng tử Mặt Trời, chàng trai luôn có nụ cười trên môi.
Sàn nhà lót gạch màu đen liền, vài chỗ loang lỗ nước, mền gối vẫn ngăn nắp, gọn gàng tựa hồ như chưa có ai chạm đến. Nếu không có thêm 3 người nữa ngoài chủ nhân căn phòng chắc nơi này sẽ không còn ánh sáng.
Cậu ngồi trên bệ cửa sổ bằng gỗ, mái tóc nâu ướt đẫm nước, khuôn mặt không còn sức sống, đôi mắt vô hồn nhìn về phía xa xăm. Đôi tay buông thõng. Cha mất, mẹ mất và giờ đây cậu sắp mất luôn cả người con gái cậu yêu thương. Nàng công chúa mà cậu mãi kiếm tìm, vị nữ thần mà cậu biết không thể nào với tới, cũng là một con nợ mà cậu không nỡ đòi.
-Thiên à, cậu bình tâm lại đi…- Một giọng nói với chất giọng thân quen, chất giọng của một con người điềm tĩnh, thông minh – Khánh.
-Sao hai cậu lại chia tay? Chia tay vào lúc nào? – Duy bình thường thích đùa cợt thế hôm nay lại sáng suốt khi hỏi hai câu này.
Cậu hoàn toàn không mất đi tri giác như nó, chỉ khi nhắc tên một ai đó quan trọng mới quay trở về thực tại. Cậu kiên cường hơn nó. Cậu quay lại đáp trả những câu hỏi cho những người bạn thân.
-Mình không biết vì sao nhưng mình không thể nào quên cái ngày cách đây 1 tuần. Tại con phố đó, tại quãng đường đó….
------------Một tuần trước-------------
-Di à, sao cậu muốn mình chở cậu bằng xe đạp trên con đường này thế? – Cậu tươi cười ngồi trên chiếc xe đạp hỏi ngừoi con gái phía sau.
-Dừng lại, dừng lại – Cô gái nói khi nhìn thấy điều gì quan trọng, lơ luôn cả câu hỏi của cậu.
Cậu mỉm cười, thắng xe một cái thật mạnh làm nó choáng váng ôm chầm lấy cậu.
-Á…….
Nó hét một tiếng rồi nhảy xuống xe, sợ rằng ngồi trên đó nữa có ngày chết vì bệnh tim. Cậu cũng cười lớn rồi dắt xe lên lề đường.
Hai đứa đi song song với nhau trên con phố quen thuộc, nơi mà nó đã tỏ tình.
-Nè, mình hỏi Di sao muốn đi trên con đường này mà tại sao hông trả lời? – Cậu vừa dắt xe, vừa hỏi nó.
-Nơi đây có đẹp không? – Nó hỏi ngược lại.
Cậu nhìn quanh, thấy xung quanh chỉ là những hàng cây cao, chỉ vài quán café theo phong cách mộc mạc. Vài căn nhà mang phong thái cổ xưa.
-Đẹp theo cách yên bình.
-^^, cậu suy nghĩ giống Di.
Cả hai lại cùng đi mãi cho đến khi cậu lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền có mặt hình hoa tuyết. Cậu chống xe rồi tiến lại gần nó. Hai tay cầm dây chuyền đeo vào cổ nó. Nó thẫn thờ nhìn cậu rồi nhìn sợi dây chuyền.
-Cái này tặng cho Di, mình muốn tặng Di lâu rồi nhưng sợ Di không thích, nhưng hôm nay dù bất cứ giá nào cũng phải tặng cho Di ^^. – Cậu mỉm cười tươi rói nhìn nó.
-Sao phải là ngày hôm nay?
-Hôm nay là sinh nhật Di, quên rồi hả? Hay là mình nhớ nhầm.
Nó im lặng, cố suy nghĩ xem phải hôm nay không. Rồi nó nhìn cậu:
-Sao cậu lại biết?
-Vậy là đúng rồi, cái chuyện biết khi nào là bí mật .
Nó mỉm cười nhìn cậu, vui vẻ nhìn cậu, hạnh phúc nhìn cậu…Cậu cũng sung sướng khi nó như vậy lắm chứ.
Cả hai cứ đi mãi cứ hết con đường lại quay về, vui vui vẻ vẻ nói chuyện với nhau, chuyện trên trời dưới đất, từ quá khứ đến tương lai, từ trường học đến xã hội,…cứ mãi như thế cho đến khi trời đã tối và họ đứng trước một cây đại thụ.
Nó dừng chân lại, cúi đầu lặng lẽ. Cậu cũng đứng im khi thấy nó như vậy, lo sợ đã có chuyện gì cậu hỏi:
-Sao Di đứng lại thế, tối rồi chúng ta về thôi.
Cậu leo lên xe và quay đầu nhìn nó thúc giục. Nó vẫn cúi đầu, nó nói, giọng nói không trong thanh thuần khiết, không dịu dàng, không lạnh lùng mà giọng nói khẽ khàng, bình tĩnh:
-Chúng ta hôm nay chơi rất vui.
Cậu gật đầu: “Ừ”
-Chúng ta đang yêu nhau
Cậu cũng gật đầu, trên môi nở một nụ cười.
-Chúng ta sẽ xa nhau…
Cậu hoảng hốt, vội xuống xe rồi chạy lại bên nó, đứng trước mặt nó, nâng mặt nó lên. Cậu hoảng sợ, khuôn mặt nó lúc này như lúc vừa chuyển trường đến lớp cậu, lạnh băng, không cảm xúc, đôi mắt đen vô hồn, vô cảm. Nếu là lúc trước, chắc hẳn cậu đã hét toáng lên, luống cuống hỏi han chuyện gì đã xảy ra nhưng lần này cậu hết hoảng hốt, hoảng sợ rồi thì bình tĩnh….
-Chúng ta sẽ không xa nhau.
Cậu nhìn nó, chắc nịch.
-Di sẽ về Anh, chúng ta chắc chắn sẽ xa nhau….
-Dù Di có đi đến cùng trời cuối đất, chúng ta sẽ không xa nhau, vì Thiên và Di cùng dưới một bầu trời, trên bầu trời đó lại có hai ngôi sao đứng cạnh nhau mang tên Thiên – Di mà. Chúng ta mãi không xa nhau…
Tay cậu nắm chặt tay nó, môi cậu nhếch lên một chút cậu cười, nhưng hình như cũng không cười?!
-Không thể được, chúng ta chia tay đi, chúng ta không thể bên nhau.
Nó rút đôi bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của mình ra khỏi tay cậu một cách lạnh lùng.
“Rầm…rầm…đùng đùng….”
Trên màn trời đêm, một tia sáng xoẹt qua rất nhanh, mang theo cả tiếng ồn rất lớn. Cỏ cây rung chuyển dưới chân mọi người, à nói đúng hơn ở đây, dưới gốc cây đại thụ này chỉ có nó và cậu, đúng chỉ có nó và cậu.
“Tí tách…tí tách…ào..ào”
Cậu vẫn đứng đó nhưng đôi tay vẫn để nguyên như cũ, để nguyên như vậy từ khi nó rút tay ra. Cây đại thụ không hề lay động, họa chăng chỉ có những chiếc lá, những cành cây nghịch ngợm vươn ra ngoài…
Nước mưa rơi lúc đầu nhỏ giọt sau lại cành mãnh liệt, mưa cứ như muốn cuốn trôi mọi thứ, muốn xóa đi món nợ ân tình, xóa đi tất cả, để thế giới này không còn gì, không còn một chút gì nữa, không còn nỗi đau, tuyệt vọng, hạnh phúc,…kỷ niệm và tình yêu.
Cậu bất động, nó cũng im lặng… Đứng mãi như thế bỗng nhiên nó bước đi, đi ngang qua cậu như chưa hề quen biết, sắc thái biểu cảm trên gương mặt cũng không có, một chút cũng không. Khi nó đã cách cậu khoảng 4, 5 bước, cậu lên tiếng:
-Tôi sẽ đợi em về….
-…
-không biết vì lí do gì em xa tôi nhưng tôi sẽ đợi em về, mong em hãy giữ sợi dây chuyền hình hoa tuyết cho thật kĩ, một lúc nào đó tôi sẽ lấy lại nó, nhưng không phải lúc này…
-Không cần đợi tôi nhưng lời yêu cầu của anh tôi sẽ chấp nhận cứ như trả cho anh những lần anh cứu tôi.
Cả hai xưng “anh-em” để nói chuyện, đây là lần thứ hai sau lần trên chiếc đu quay trong công viên. Có thể đây là lần cuối cùng họ nói chuyện với nhau như vậy.
Nói rồi nó bước đi, khuôn mặt vẫn y cũ nhưng đôi mắt đã khác, đôi mắt ấy không biết có khóc không như hình nhưng thoáng vẻ đau đớn. Sau khi nó đi, cậu cũng cười nhạt rồi leo lên xe, đạp thật chậm về nhà.
-----------Hiện tại, phòng Thiên---------------
Căn phòng trở nên tĩnh lặng như lúc ban đầu. Thiên vẫn ngồi đó, đưa mắt nhìn mọi thứ bên ngoài. Duy, Khánh ngồi trên hai chiếc ghế đối diện nhau, im lặng. Tường đứng dựa vào tường trầm ngâm – anh nãy giờ không nói gì cả, không nói bất cứ cái gì.
Bỗng có một tiếng nhạc vang lên, xóa đi cái không khí trầm lặng ấy…Giai điệu nhẹ nhàng, thoáng buồn của bài Passing By do nghệ sĩ dương cầm Yinumira đang hòa trong không khí.
Tường lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại di động màu đen của mình, nhấn nút nghe máy…
“Có chuyện gì sao An?”
Duy và Khánh quay lại với ánh mắt tò mò, Thiên vẫn dõi theo nơi xa xôi nào đó ngoài cửa sổ, không để ý.
“Sao, ngày kia Di về Anh?” – Tường hét lên
Thiên cũng không quay đầu lại nhìn, Duy, Khánh thì bất ngờ trước lời nói của Tường, quay lại nhìn cậu, hai người còn sững sờ hơn vì Thiên bây giờ không có một chút phản ứng gì, cậu cũng như nó, đã chết đi rồi.
Tường vẫn nghe máy, đột ngột khuôn mặt tối sẫm lại cậu chỉ nói:
“Uhm, hiểu rồi, sẽ cố gắng” – rồi cậu tắt máy.
Tường ra hiệu cho Khánh, Duy ra ngoài, để mình Thiên trong phòng, trước khi cánh cửa đóng lại, Thiên vẫn không có phản ứng gì, vẫn cô độc nhìn về nơi xa.
Chap 27 : Em chỉ là bạn thân
Ba chàng trai đứng dưới phòng khách nhà Thiên, cả ba đều có khuôn mặt lo lắng sau khi nghe Tường nói là ngày kia Di phải về Anh và cô rời xa Thiên vì cô không muốn trở thành gánh nặng cho Thiên, cô sắp mù lòa rồi.
Trên ba gương mặt của nam nhân, thấm đầy nỗi buồn bã nhìn về phía căn phòng, căn phòng màu xanh lãnh đạm…
-----------Sân bay---------
-Di cậu phải đi thật rồi, cậu vẫn phải viết thư cho tụi mình, hay đơn giản là một cái e-mail ngắn cũng được. – N.Anh mấy hôm trước còn giận nó thế, hôm nay đang khóc, khóc rất thảm thương, hiện tại phải nhờ Khánh đỡ nếu không sẽ xỉu ngay tại chổ.
-Cậu phải mau về đây, dù là không nhìn thấy bọn tớ nữa, cũng phải về đây. Nếu không đến một lúc nào đó, tớ sẽ qua Anh, tìm nhà cậu rồi bắt cậu đi dự buổi hòa nhạc của mình đấy. – Oanh mỉm cười dịu hiền.
-Tôi sẽ đến Anh tìm cậu nếu trong 5, 6 năm nữa cậu không trở về. – An hăm dọa nó.
-Các cậu phải giữ gìn sức khỏe, bọn tôi cũng mong cậu mau trở về. – Khánh lên tiếng, còn Duy và Tường không nói gì, im lặng.
-Chị à, phải giữ gìn sức khỏe, em sẻ thu xếp mọi việc rồi về Anh gặp chị. Ely phải chăm sóc chị ấy nhé. – Cao Văn khi biết được nó và Ely sắp về Anh cũng ra tiễn.
Ely gật đầu cung kính với Văn, rồi nhìn những người bạn một cách cảm động, nói rồi cô chạy đến ôm Oanh – người bạn mà cô thích nhất.
Di mỉm cười nhìn mọi người, rồi cô bước đến bên An, nắm tay An:
-Tôi mong cậu hạnh phúc bên người cậu yêu.
Nói rồi nó đưa mắt nhìn mọi người một lượt:
-Cảm ơn mọi người, cảm ơn vì đã bên cạnh tôi. Tôi sẽ rất nhớ mọi người.
Khuôn mặt lại thoáng nét hạnh phúc. Không kìm chế được nữa, Di và An cũng khóc theo N.Anh. Các chàng trai không khóc nhưng đôi mắt thoáng buồn, dù gì đi nữa Di cũng đã bên cạnh các chàng một khỏang thời gian không dài, không ngắn nhưng rất vui. Nhật Quang từ hôm ở nhà nó đến giờ không thấy xuất hiện nên hôm nay chắc sẽ không có anh.
“Chuyến bay từ Việt Nam đến Anh sắp khởi hành, xin quí hành khách….”
Tiếng cô phát thanh vang lên. Trần quản gia cùng Hoàng Ngọc xách vali và gọi:
-Tiểu thư đến giờ rồi.
Nó buông tay An ra, mỉm cười chào tạm biệt rồi quay đi, trước khi đi nó ngắm nhìn khuôn mặt mọi người thật kĩ, để sau này sẽ in dấu trong kí ức của nó, những người bạn tuyệt vời.
Chiếc máy bay cất cánh, đưa những con người cách xa nhau nhưng cũng mang một con người đến với một con người. Nó ngồi cạnh cửa sổ, đưa mắt ngắm nhìn mọi thứ dưới đất, không thấy gì, chỉ thấy làn mây trắng xóa ngoài kia, không thấy gì cả. Ely ngồi cạnh không khỏi xót xa, tiểu thư mà cô hằng yêu mến,
“Trong tình yêu, có những lúc phải ích kỉ, ích kỉ vì người mình yêu thương, ích kỉ giữ lại nỗi đau cho bản thân không cho ai biết. Có những lúc phải chịu cách xa vì không phải yêu nhau là thay đổi tất cả sự thật, phải cách xa để thôi yêu nhau, dùng khoảng cách và thời gian để thôi nhớ về nhau. Dù ích kỉ, rời xa người mình yêu có thể giết bản thân…” – Icy.
Công chúa tuyết
Và hoàng tử mặt trời
Đã mãi xa nhau rồi…
Câu chuyện tình yêu này có còn tiếp diễn?
-------------Cửa ra vào sân bay-----------
-Cho tôi biết Di đâu rồi? – Cậu xuất hiện một cách bất ngờ trước mắt mọi người, mái tóc nâu không còn bồng bềnh như lúc trước, cái lưng cậu ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt cậu xanh xao, tiều tụy. Đôi tay rắn chắc đang vịn lấy vai của Tường, cứng nhắc…
-Bạn ấy đi rồi. – An lên tiếng, An trong lòng tuy có chút đau khi nhìn cậu không còn là cậu nữa nhưng cô cũng thấy đau khi một ai đó đau.
-Di đã đi rồi…. – Cậu đã dùng hết sức bình sinh để chạy đến đây, cậu đã dùng hơi thở yếu đuối của mình để hỏi về nó. Giờ đây cậu không còn tí sức lực nào dù là một thằng con trai. Cậu thẫn thờ đi về hướng khác, đôi mắt hổ phách như có dòng lệ tuôn chảy.
N.Anh, Oanh, Tường, Duy, Khánh, Cao Văn không ai làm gì, không ai nói gì. Duy chỉ có An, An đã chạy lại bên cậu, nắm lấy tay cậu và lôi đi. Sau khi An chạy đi cùng Thiên, Tường chỉ im lặng, môi cậu khẽ nhếch lên, khuôn mặt tuấn mỹ ấy thoáng nụ cười đau khổ.
Đến bên bờ một con sông, cô dừng lại, cậu cũng dừng lại. Cô đứng đối diện với cậu, khuôn mặt, đôi mắt đều mang vẻ tức giận nhưng cũng đầy tình cảm.
Cậu không chú tâm gì tới, cậu vẫn đứng im, coi mình như vô hình, mọi người vô hình. Dường như trong mắt cậu thế giới nãy đã biến mất.
-Tôi đã từng yêu cậu. – Giọng nói của An nhẹ như gió nhưng cũng đủ làm cậu bừng tỉnh giấc sau giấc mộng triền miên.
-….
-Nhưng từ khi chúng ta gặp Di, tôi đã bỏ cuộc. Di tuy lạnh lùng nhưng thực sự là một cô gái tài giỏi và cao thượng. Lần này cô ấy ra đi cũng chỉ vì tốt cho cậu….
-Tại sao ra đi là tốt cho tôi chứ? – Giọng cậu khản đặc.
-Vì sao tôi không biết, nhưng tôi tin là tốt cho cậu. – An lạnh lùng – Và nếu cậu yêu Di thì hãy tôn trọng quyết định của Di.
-Tôi không yêu Di…
An sững sờ, Thiên không yêu Di ư? Khuôn mặt cô bỗng nhiên tối sầm lại…
-mà tôi hận Di. Hận Di đã đến bên tôi, khiến tôi yêu Di rồi lại rời xa tôi. – Giọng nói của cậu đã pha chút đau, chút thương, chút hận thù. Đôi mắt hổ phách tối sầm, đầu cậu cúi xuống nhìn mặt đất, không ngước lên.
An chỉ đứng nhìn, An không làm được gì cả, mà dù có muốn cô bạn cũng không đủ tư cách, cô lấy quyền gì mà muốn ôm lấy Thiên, lấy quyền gì mà gần Thiên. À đúng rồi, bây giờ cô là bạn của Thiên cơ mà, cô là bạn của Thiên…
Cô tiến lại gần Thiên, để đầu của Thiên lên vai mình, nhỏ nhẹ:
-Khóc đi. – Không phải là ra lệnh, không phải là cầu xin mà nó là sự lựa chọn duy nhất dành cho Thiên lúc này.
Thiên im lặng hồi lâu rồi cũng không kiềm được nước mắt, cậu khóc rất nhiều, khóc đến nỗi nước mắt đẫm cả vai An.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian